Mặt trời vừa hé lên sau rặng tre, ánh nắng vàng rải xuống mặt sông lấp lánh. Bác tiều phu chăm chỉ bước đến bờ nước với chiếc rìu cũ gắn bó bao năm. Bác định chặt ít củi để mang ra chợ, vậy mà chẳng ngờ hôm nay lại là ngày thay đổi cả cuộc đời mình.
Bác đặt chiếc rìu bên bờ, cúi xuống rửa tay thì xoảng!—chiếc rìu trượt khỏi tay, rơi tõm xuống đáy sông sâu. Nước cuộn lên rồi lặng xuống, để lại bác tiều đứng sững người, mặt tái mét. Chiếc rìu ấy là kế sinh nhai duy nhất của bác! Bác ngồi thụp xuống, thở dài não nề.
Đúng lúc ấy, mặt nước bỗng chuyển màu bạc lấp lánh. Một vị thần hiền từ xuất hiện, râu tóc óng ánh như ánh trăng. Giọng người vang lên ấm áp:
— Tiều phu, vì sao con buồn đến thế?
Bác vội thưa, giọng nghẹn lại:
— Thưa thần, chiếc rìu của con rơi xuống sông mất rồi. Không có nó, con chẳng biết phải sống sao…
Vị thần gật đầu rồi lặn xuống nước. Một lát sau, người đưa lên một chiếc rìu bằng vàng, sáng chói đến mức bác tiều phải che mắt. Thần hỏi:
— Đây có phải rìu của con không?
Bác tiều lắc đầu ngay:
— Thưa không! Rìu của con cũ kỹ lắm, làm sao đẹp thế này được!
Thần mỉm cười rồi lại lặn xuống. Lần này, người mang lên một chiếc rìu bạc, sắc sáng dịu hơn.
— Còn chiếc này?
Bác tiều vẫn lắc đầu, không do dự:
— Dạ thưa thần, không phải của con.
Vị thần lại biến mất dưới mặt nước và cuối cùng đưa lên một chiếc rìu sắt cũ, mẻ một góc đúng như bác vẫn dùng. Bác tiều reo lên mừng rỡ:
— Đúng nó rồi! Đây mới chính là chiếc rìu của con!
Vị thần nhìn bác với ánh mắt trìu mến:
— Con thật thà và lương thiện. Ta tặng con cả ba chiếc rìu để thưởng cho tấm lòng ấy.
Bác tiều phu không tin nổi vào mắt mình. Bác cảm ơn thần không biết bao lần. Từ hôm đó, bác không chỉ có đủ rìu để làm việc mà còn sống trong niềm vui rằng sự trung thực luôn được đền đáp xứng đáng.
Và mỗi khi đi ngang qua bờ sông ấy, bác lại mỉm cười nhớ đến bài học quý giá mà vị thần đã dành cho mình.
Bác đặt chiếc rìu bên bờ, cúi xuống rửa tay thì xoảng!—chiếc rìu trượt khỏi tay, rơi tõm xuống đáy sông sâu. Nước cuộn lên rồi lặng xuống, để lại bác tiều đứng sững người, mặt tái mét. Chiếc rìu ấy là kế sinh nhai duy nhất của bác! Bác ngồi thụp xuống, thở dài não nề.
Đúng lúc ấy, mặt nước bỗng chuyển màu bạc lấp lánh. Một vị thần hiền từ xuất hiện, râu tóc óng ánh như ánh trăng. Giọng người vang lên ấm áp:
— Tiều phu, vì sao con buồn đến thế?
Bác vội thưa, giọng nghẹn lại:
— Thưa thần, chiếc rìu của con rơi xuống sông mất rồi. Không có nó, con chẳng biết phải sống sao…
Vị thần gật đầu rồi lặn xuống nước. Một lát sau, người đưa lên một chiếc rìu bằng vàng, sáng chói đến mức bác tiều phải che mắt. Thần hỏi:
— Đây có phải rìu của con không?
Bác tiều lắc đầu ngay:
— Thưa không! Rìu của con cũ kỹ lắm, làm sao đẹp thế này được!
Thần mỉm cười rồi lại lặn xuống. Lần này, người mang lên một chiếc rìu bạc, sắc sáng dịu hơn.
— Còn chiếc này?
Bác tiều vẫn lắc đầu, không do dự:
— Dạ thưa thần, không phải của con.
Vị thần lại biến mất dưới mặt nước và cuối cùng đưa lên một chiếc rìu sắt cũ, mẻ một góc đúng như bác vẫn dùng. Bác tiều reo lên mừng rỡ:
— Đúng nó rồi! Đây mới chính là chiếc rìu của con!
Vị thần nhìn bác với ánh mắt trìu mến:
— Con thật thà và lương thiện. Ta tặng con cả ba chiếc rìu để thưởng cho tấm lòng ấy.
Bác tiều phu không tin nổi vào mắt mình. Bác cảm ơn thần không biết bao lần. Từ hôm đó, bác không chỉ có đủ rìu để làm việc mà còn sống trong niềm vui rằng sự trung thực luôn được đền đáp xứng đáng.
Và mỗi khi đi ngang qua bờ sông ấy, bác lại mỉm cười nhớ đến bài học quý giá mà vị thần đã dành cho mình.
Xem thêm chủ đề cùng danh mục
- bài văn kể chuyện sáng tạo lớp 5
- Bài văn mẫu lớp 5 – Tả cảnh sân trường em giờ ra chơi (bài đạt điểm 9-10, chữ dễ viết, câu đúng chuẩn lớp 5)
- bài văn kể chuyện sáng tạo
- cách viết bài văn kể chuyện sáng tạo lớp 5
- bài văn kể chuyện sáng tạo nàng tiên ốc
- bài văn kể chuyện sáng tạo rùa và thỏ lớp 5
- ĐẠI TỪ
- Bài văn tả Cầu Vàng dài, nhiều ý
- bài văn tả cơn mưa
- Cơn mưa mùa đông



