Tấm Cám – một trong những truyện dân gian nổi tiếng nhất của Việt Nam:
Ngày xưa, có hai chị em cùng cha khác mẹ là Tấm và Cám. Mẹ Tấm mất sớm, Tấm phải sống với dì ghẻ – mẹ của Cám – người luôn bắt Tấm làm việc cực nhọc, đối xử tệ bạc.
Một hôm, mẹ con Cám và Tấm cùng đi bắt cá. Tấm chăm chỉ bắt được nhiều, còn Cám lười biếng. Khi Tấm mải gánh cá về, Cám lừa bảo:
Sau đó, nhà vua mở hội. Dì ghẻ và Cám không cho Tấm đi, bắt ở nhà nhặt thóc trộn gạo. Bụt lại giúp Tấm, cho quần áo đẹp, ngựa và giày. Tấm đến dự hội, làm rơi một chiếc giày. Nhà vua nhặt được, cho thử khắp nơi, ai vừa thì lấy làm vợ. Cuối cùng, giày vừa chân Tấm, nàng trở thành hoàng hậu.
Dì ghẻ và Cám ghen tức, nhiều lần hãm hại Tấm. Họ lừa khiến Tấm ngã xuống ao chết. Từ đó, Tấm hóa thân nhiều lần: chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị... Cuối cùng, Tấm trở lại làm người, đoàn tụ với nhà vua và trừng trị mẹ con Cám – đem lại công bằng cho bản thân.
Ngày xưa, có hai chị em cùng cha khác mẹ là Tấm và Cám. Mẹ Tấm mất sớm, Tấm phải sống với dì ghẻ – mẹ của Cám – người luôn bắt Tấm làm việc cực nhọc, đối xử tệ bạc.Một hôm, mẹ con Cám và Tấm cùng đi bắt cá. Tấm chăm chỉ bắt được nhiều, còn Cám lười biếng. Khi Tấm mải gánh cá về, Cám lừa bảo:
Tấm nghe lời hụp xuống, Cám nhanh tay trút hết giỏ cá của Tấm mang về. Về nhà, Tấm khóc, được Bụt hiện lên giúp đỡ, chỉ cho Tấm nuôi một con cá bống – người bạn nhỏ an ủi cô. Nhưng dì ghẻ biết chuyện, sai Cám bắt cá bống làm thịt. Tấm buồn khổ, lại được Bụt chỉ cho nhặt xương bống bỏ vào lọ chôn dưới chân giường.“Chị Tấm ơi, chị Tấm, đầu chị lấm, chị hụp cho sâu kẻo về mẹ mắng.”
Sau đó, nhà vua mở hội. Dì ghẻ và Cám không cho Tấm đi, bắt ở nhà nhặt thóc trộn gạo. Bụt lại giúp Tấm, cho quần áo đẹp, ngựa và giày. Tấm đến dự hội, làm rơi một chiếc giày. Nhà vua nhặt được, cho thử khắp nơi, ai vừa thì lấy làm vợ. Cuối cùng, giày vừa chân Tấm, nàng trở thành hoàng hậu.
Dì ghẻ và Cám ghen tức, nhiều lần hãm hại Tấm. Họ lừa khiến Tấm ngã xuống ao chết. Từ đó, Tấm hóa thân nhiều lần: chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị... Cuối cùng, Tấm trở lại làm người, đoàn tụ với nhà vua và trừng trị mẹ con Cám – đem lại công bằng cho bản thân.
- Thể hiện ước mơ công bằng: thiện thắng ác, người hiền lành được hạnh phúc.
- Tôn vinh phẩm chất chăm chỉ, hiền hậu, nhân hậu của người phụ nữ Việt Nam.
- Phê phán thói tham lam, độc ác, gian dối.
- Dưới đây là phiên bản cảm động của truyện Tấm Cám – kể lại bằng giọng nhẹ nhàng, sâu lắng, nhấn mạnh nỗi đau, lòng nhân hậu và sức sống bền bỉ của Tấm:
Ngày xưa, có một cô gái tên là Tấm. Mẹ mất sớm, cha cũng chẳng còn bao lâu sau, để lại Tấm sống với dì ghẻ và em cùng cha khác mẹ là Cám. Từ ngày ấy, căn nhà nhỏ vốn ấm áp giờ chỉ còn lại tiếng sai bảo, tiếng than thở, và tiếng khóc thầm của cô gái mồ côi.
Mỗi ngày, Tấm dậy sớm quét nhà, gánh nước, giặt giũ, làm việc không ngơi tay. Còn Cám thì chỉ biết chải tóc, soi gương, cười nói bên mẹ. Nhưng dù cực khổ, Tấm vẫn giữ nụ cười hiền, vẫn thương em, vẫn mong được mẹ kế thương mình đôi chút.
Một hôm, hai chị em đi bắt cá. Tấm chăm chỉ bắt được đầy giỏ, Cám thì lười, chẳng được gì. Rồi Cám lừa:
Tấm tin em, hụp xuống rửa, quay lại thì giỏ cá đã mất. Cô chỉ biết ngồi khóc, cho đến khi ông Bụt hiện lên. Từ đó, Tấm có người bạn nhỏ là con cá bống, mỗi ngày vẫn ngoi lên khi Tấm gọi. Nó là thứ duy nhất trên đời này biết nghe tiếng lòng cô.“Chị Tấm ơi, chị Tấm, đầu chị lấm, chị hụp cho sâu kẻo về mẹ mắng.”
Nhưng người hiền thường bị thử thách. Cá bống cũng bị mẹ con Cám giết thịt. Tấm lại khóc. Bụt bảo cô chôn xương cá, và từ đó, điều kỳ diệu nảy nở – một phần hạnh phúc nhỏ bé lại được gieo vào lòng Tấm.
Ngày hội vua mở, Tấm bị bắt ở nhà nhặt thóc trộn gạo. Bụt giúp nàng hóa thân xinh đẹp với quần áo lộng lẫy, đi dự hội, để rồi chiếc giày nhỏ rơi lại giữa bao người – dẫn nàng đến hạnh phúc bên vua.
Lần đầu tiên trong đời, Tấm được yêu, được trân trọng, được sống như một con người thật sự.
Nhưng hạnh phúc của Tấm chẳng yên lâu. Mẹ con Cám ghen ghét, bày mưu hãm hại, để nàng ngã xuống ao mà chết. Dù thân xác không còn, linh hồn Tấm vẫn không tan. Cô hóa thành chim vàng anh bay về bên vua, hát khẽ những lời yêu thương. Khi bị giết, cô lại hóa cây xoan đào, rồi khung cửi, rồi quả thị… Dẫu bao lần bị tàn phá, cô vẫn sống lại — bởi trái tim hiền lành không chịu khuất phục.
Cho đến một ngày, từ quả thị tỏa hương thơm, cô bước ra – dịu dàng, ấm áp, như ánh sáng sau bao bão tố. Tấm lại được trở về bên vua, bên tình yêu, và lần này, cô mạnh mẽ hơn xưa. Cô không còn chỉ là cô gái yếu đuối bị bắt nạt, mà là người dám đứng lên bảo vệ chính mình, bảo vệ công bằng cho những điều thiện lành.
Tấm là biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam: hiền lành, nhẫn nhịn, nhưng cũng kiên cường, biết đứng dậy sau đau thương.“Dù người ta có thể chôn vùi một bông hoa,
nhưng không thể chôn vùi được mùa xuân.”
Truyện Tấm Cám không chỉ là chuyện cổ tích – mà là chuyện đời, chuyện về sức sống của cái thiện trong trái tim con người.
