Câu lạc bộ Tin học dành cho học sinh Tiểu học

Bài văn mẫu kể chuyện sáng tạo

Trạng thái

♥ Lượt xem: 6
♥ Lượt phản hồi: 0

Nguyễn Ngọc Vân Anh 5/2

Vân Anh 5/2 acc phụ
Thành viên
Tham gia
27/10/2025
Bài viết
98
Điểm Like
298
Điểm Uy tín
162,407
Tuổi Mùi
Miu Mềm Mại


Hôm ấy, tôi ngồi bên bờ sông mà lòng nặng trĩu. Chiếc rìu duy nhất của tôi đã chìm xuống đáy nước, mang theo cả miếng cơm manh áo của gia đình. Tôi đang tuyệt vọng thì mặt sông bỗng chuyển động nhẹ. Một vị thần nước bước lên, gương mặt hiền hậu khiến tôi không khỏi xúc động. Thần lắng nghe tôi kể chuyện rồi lặn xuống nước. Khi thần trở lại, tôi suýt sững sờ khi thấy một lưỡi rìu vàng sáng rực trong tay thần. “Có phải rìu của con không?” – thần hỏi. Tôi nuốt khan một cái, nhưng vẫn trả lời thật thà: “Thưa thần, của con không đẹp như vậy.” Tôi không ngờ rằng, chính sự thật thà ấy lại khiến lòng mình nhẹ hẳn đi, như vừa vượt qua một thử thách lớn.




✨


Từ dưới lòng sông sâu, ta thấy một người tiều phu đang ngồi buồn bã. Lòng ta se lại khi nghe tiếng thở dài của ông. Ta liền hiện lên và hỏi chuyện. Khi biết ông làm rơi chiếc rìu, ta đã lặn xuống tìm thử. Ta mang lên lưỡi rìu vàng, cố ý để thử lòng ông. Nhưng ông lập tức lắc đầu, ánh mắt chân thật đến đáng quý. Nhìn người tiều phu ấy, ta cảm thấy ấm lòng. Đôi khi, chỉ một câu trả lời thật thà cũng đủ khiến cả thế giới sáng lên.





Bác tiều phu ngồi thở dài, thở đến mức… gió cũng phải chuyển hướng vì thương cảm. Thấy vậy, thần nước chịu hết nổi, liền nổi lên từ dưới sông. Thần hỏi chuyện, xong lại lặn xuống nước đem lên một lưỡi rìu vàng lấp lánh chói mắt. Bác tiều nhìn mà hoa cả mắt, nhưng vẫn lắc đầu thật mạnh: “Không phải của con đâu thần ơi!” Thần nước bật cười vì hiếm ai giữ được bình tĩnh trước đồ quý như thế. Hóa ra, sự thật thà đôi khi cũng đáng yêu đến buồn cười!




✨


Gió chiều thổi nhẹ trên mặt sông, nhưng lòng bác tiều phu thì nặng như đá. Chiếc rìu quen thuộc đã chìm sâu vào làn nước lạnh. Bỗng mặt nước khẽ tách ra, vị thần nước hiện lên, mang theo ánh sáng dịu dàng như sưởi ấm cả khung trời u buồn. Thần mang lên một lưỡi rìu vàng đẹp đến lóa mắt. Bác tiều phu nhìn nó, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Nhưng rồi bác hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng chắc nịch: “Không phải rìu của con.” Lời nói vang lên giữa không gian yên tĩnh, nghe thật chân thật và ấm áp.




✨


Bên dòng sông xanh biếc, nơi cây cối rì rào hát cùng gió, bác tiều phu ngồi buồn vì đánh rơi chiếc rìu cũ. Thần nước – người bảo vệ dòng sông – thấy vậy liền bước lên từ làn nước long lanh. Thần mang theo ánh sáng của lòng tốt. Khi thần đưa lên lưỡi rìu vàng, ánh sáng từ nó lan ra như những tia nắng nhỏ. Nhưng bác tiều chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Thưa thần, chiếc rìu của con giản dị hơn nhiều.” Lời nói ấy làm dòng nước bên cạnh như long lanh hơn, bởi sự thật thà luôn đẹp như ánh mặt trời.
 

Trạng thái

♥ Lượt xem: 6
♥ Lượt phản hồi: 0

Trên Bottom